Lượt nghe: 456
Truyện Đêm Tân Hôn Trong Quan Tài Quỷ, tác giả Khát Vũ
Chương 1
Tôi và Lương Thiệu Văn yêu nhau hơn ba năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tổ chức đám cưới, kết quả hôm thành hôn bố chồng tôi lại chết.
Mẹ chồng tôi khá tin vào phong thuỷ huyền học, lựa chọn rất nhiều ngày, cuối cùng chọn ra được ngày này để làm lễ, ngày đăng ký kết hôn còn phải đợi xem ngày khác.
Nhà tôi ở thành phố, nhà Lương Thiệu Văn thì ở huyện, ở chỗ chúng tôi có quy định, sau khi đưa cô dâu về nhà chồng, ăn tiệc xong phải quay về ngay, không được ngủ lại qua đêm.
Cho nên hôm đám cưới, bố và em trai đưa tôi sang nhà chồng, ngồi ăn xong bữa tiệc liền quay về, chỉ để lại một mình tôi ở nhà họ Lương.
Đám cưới theo kiểu Trung Hoa mặc dù có nhiều phong tục quan trọng, cô dâu chú rể đều phải đi đến phần mộ tổ tiên tế bái nhưng hai bên gia đình đều rất tận tình hoàn thành mọi việc một cách chu toàn.
Bố chồng tôi rất cao hứng, uống khá nhiều rượu, lúc bố tôi rời đi, ông ấy còn kéo bố lại bắt uống thêm vài chén rồi mới cho về.
Tiễn nhà thông gia về xong, Lương Thiệu Văn đau lòng vì tôi cả đêm không ngủ được, lại mặc một bộ áo cưới truyền thống rồng phượng dày cộm, lớp trang điểm cũng dày, rất không thoải mái, liền đưa tôi và phòng tân hôn tẩy trang, thay quần áo.
Vừa tháo bộ áo rồng phượng xuống, chú của Lương Thiệu Văn đã gấp gáp đứng ngoài cửa phòng tân hôn, sắc mặt rất khó coi, nhất là khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lại càng thêm phần u ám.
Thế nhưng người chú ấy cũng không nói gì, chỉ nhìn Lương Thiệu Văn vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo anh ra ngoài.
Tôi đã từng gặp chú của Lương Thiệu Văn vài lần, chú chỉ lớn hơn chúng tôi tầm khoảng mười tuổi, hiện hình như còn chưa đến bốn mươi, tính cách rất hướng ngoại, mỗi lần tôi đến chú đều nói đùa hỏi tôi chừng nào mới gả vào nhà họ Lương đây.
Ánh mắt vừa nãy của chú nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rất bất an, quả nhiên đợi lúc tôi tẩy trang xong, lúc đang kiểm kê lại tiền trong bao lì xì, Lương Thiệu Văn đã về tới rồi.
Nhưng anh ấy lại đứng tựa cửa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tôi bị anh nhìn đến phát hoảng nhưng vẫn cố nén lại, nở nụ cười hỏi.
“Dư Tâm, bố anh đi rồi.” Lương Thiệu Văn vẫn nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng nói.
Lúc đó, tôi cũng không nghĩ theo hướng kia, cho rằng anh ấy đã đổi cách xưng hô, đang nói tới bố tôi, nên tôi cũng buột miệng nói một câu: “Em biết rồi, vừa nãy chúng ta còn mới tiễn bố về mà.”
Nhưng sắc mặt Lương Thiệu Văn vẫn rất khó coi, anh khẽ nói: “Ông ấy uống quá nhiều rượu, không tỉnh lại nữa. Cả nhà nói hôm nay em vào nhà anh bị xung khắc rồi, bảo em tối nay đến trong linh cữu của bố, đợi ngày mai sẽ phát tang.”
Tôi vẫn còn đang đếm tiền trong bao lì xì, sau khi nghe thấy những từ như “xung khắc”, “linh cữu”, “phát tang”, mới biết lời mà Lương Thiệu Văn nói có ý nghĩa gì.
Ngay sau đó tôi lập tức ngồi bật dậy: “Sao lại như thế?”
Mặc dù tôi không quá tin vào chuyện mê tín, thế nhưng vừa tổ chức đám cưới bố chồng tôi đã mất rồi, nói thế nào cũng không phải điềm lành.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.